[Dịch] Tiên Ma Biến - Tàng Thư Viện

Chương 0 : Chiếc xe ngựa kia chạy ngang qua trấn Lộc Lâm

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:45 16-07-2019

.
~~o0 0o~~ Cổng chào to lớn nguy nga ở hướng đông trấn Lộc Lâm đã được dựng hơn hai trăm ba mươi năm, bốn chữ lớn "mưa thuận gió hòa" trên cổng cùng một số hoa văn vốn có qua nhiều năm mưa gió đã không còn rõ ràng nữa, nếu như nhìn kỹ sang hai bên có thể thấy có một ít cỏ dại vàng khô từ trong một số khe đá mọc lên rất cao, bám vào hai bên cổng chào. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống đám cây cỏ tỏa sức sống bừng bừng, nhưng khi rọi xuống người Lâm Tịch thì lại phản chiếu nhiều màu, làm cho khuôn mặt vốn mới mười bảy mười tám tuổi tuấn mỹ của hắn thêm một phần tang thương. Đối diện hắn lúc này là một thiếu nữ thanh tú, nhỏ hơn hắn khoảng hai tuổi, mái tóc nàng được bết lại thành hai đuôi ngựa, tuy người hơi gầy gò nhưng đôi mắt tương đối lớn. Người thiếu nữ thanh tú này không phải là người ở trấn Lộc Lâm, cũng không biết từ nơi đâu tới nhưng lúc này đang đứng trước mặt Lâm Lịch. Bản thân Lâm Tịch cũng chưa từng gặp qua người thiếu nữ này, nhưng nàng lại hỏi hắn rất nhiều chuyện liên quan đến hắn. Sắc mặt nàng lúc này chứng tỏ nàng rất chăm chú và muốn biết tường tận mọi việc, nhưng điều làm Lâm Tịch cảm thấy buồn cười là khuôn mặt thanh tú ấy lúc nghiêm túc vẫn có chút trẻ con. - Mấy chuyện này rất khó giải thích với cô, nói chung toàn là chuyện vô nghĩa thôi... Qua một hồi, cuối cùng Lâm Tịch cũng mở miệng nói chuyện với cô nàng rất nghiêm túc này. - Được rồi. Thiếu nữ thanh tú gật đầu, nghiêm trang chất vấn: - Vậy ngươi đứng ở đây ngẩng cổ nhìn cái gì? Cái cổng này có gì đẹp à? - Ta không cho rằng cái cổng này có chỗ nào đẹp. Lâm Tịch lắc đầu, tiếp tục nhìn cổng chào đó: - Ổ chim non kia một lát nữa sẽ rơi xuống, trong đó có hai chú chim non. Không biết ta có thể đón lấy được không, nếu như đón được sẽ làm món quà nhỏ tặng muội muội. Đây là một hình ảnh tương đối kỳ quái, giống như một người học sinh đang trả lời câu hỏi giáo viên đặt ra, mà tuổi của giáo viên lẫn học sinh lại còn rất nhỏ, nhưng điều kỳ quái nhất là hai người trong chuyện lại không cảm thấy có gì kỳ lạ. Nghe Lâm Tịch nói câu này xong, cô nàng thanh tú kia không nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu coi như là chào tạm biệt. Nàng ta xoay người đi qua cánh cổng, xuyên qua ba hẻm nhỏ rồi tới bên chiếc xe ngựa đang dừng trên con đường đầy đá vụn. Cô nàng thanh tú mười lăm mười sáu tuổi này lên xe, ngồi xuống vị trí người đánh xe, cầm roi ngựa lên rồi cho hai con ngựa màu xám tro từ từ đi tới trước. Động tác nàng ta thành thục và tự nhiên, giống như đã quen với việc này. - Hỏi rõ rồi chứ? Một âm thanh con gái lạnh lùng mang theo vài phần kiêu ngạo từ trong buồng xe yên tĩnh phát ra. - Hắn ta tên Lâm Tịch, công tử cửa hàng Lâm gia ở phía tây trấn, năm nay mười tám tuổi, có một muội muội nhỏ hơn bảy tuổi. Thiếu nữ thanh tú không quay đầu lại, nhẹ nhàng vung roi ngựa. Điều đáng chú ý nhất là dù trả lời câu hỏi hay đánh xe, nàng ta luôn tỏ ra rất chú ý. Tuy giọng nói lạnh lẽo có chút kiêu ngạo kia chỉ hỏi một câu, nhưng nàng ta vẫn tiếp tục nói: - Người ở nơi này thích gọi hắn là Lâm nhị thiếu gia. - Ồ? Tại sao? Người ở bên trong dường như hơi ngạc nhiên. - Bởi vì thỉnh thoảng hắn lại nói vài chuyện vừa ly kỳ vừa quái lạ, rồi cứ nói mấy chuyện đó với người khác, nên người ở nơi này cảm thấy đầu óc hắn có chút vấn đề, có thể là do hai năm trước bị nhiễm phong hàn nặng, nên mọi người cứ gọi hắn là Lâm nhị thiếu gia. Thiếu nữ thanh tú khẽ suy nghĩ một chút, nói lại. - Vậy ngươi cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề sao? Người trong buồng xe yên lặng một chút, hỏi tiếp. - Nói chuyện mạch lạc rõ ràng, không giống người điên lắm, nhưng đúng là có nói vài lời kỳ lạ. Người thiếu nữ này khẽ cau mày, cân nhắc: - Ta hỏi hắn một hồi, hắn hỏi có phải đang điều tra hộ khẩu không, nếu không phải thì hỏi nhiều vậy để làm gì. Ta hỏi hắn hộ khẩu là cái gì, hắn lại nói rằng có giải thích ta cũng không hiểu được. Hơn nữa, lúc cuối hắn nói với ta nguyên nhân cứ đứng ở dưới cánh cổng nãy giờ là do ổ chim non ở trên gần rớt xuống, bên trong có hai con chim nhỏ, hắn đứng chờ ở dưới để đón lấy, nếu như đón được sẽ làm món quà tặng muội muội, nhưng ổ chim đó làm tổ trên một cây xà ngang rất bền chắc, tuy hơi nhấp nhô nhưng dù có mưa to hay chăng nữa thì cũng không thể rớt xuống được. Và điều quan trọng nhất là, ngay cả ta khi ở bên dưới cũng không thể xác định bên trong có con chim nào hay không. - Ngay cả ngươi cũng không thể xác định được, xem ra có chút khó giải quyết thật... Lần này, chủ nhân giọng nói đặc biệt trong buồng xe càng trầm mặc lâu hơn, cho đến khi chiếc xe ngựa dọc theo con đường đầy đá vụn sắp ra khỏi trấn Lộc Lâm, âm thanh lạnh lùng trong trẻo đó mới vang lên: - Nhưng mà, không biết học viện Thanh Loan có cảm thấy việc này khó giải quyết không nhỉ? Thiếu nữ thanh tú càng cau mày hơn, giọng nói lúc hỏi cũng rất chân thật: - Ta không rõ ý tiểu thư lắm. - Khi đi qua phủ lăng Lộc Đông, nói Lý Tây Bình an bài cho người này tới học viện Thanh Loan, từ đây đi đến đó cũng khá xa đó, cũng gần đến ngày rồi. Người con gái bên trong buồng xe nói. - Tiểu thư muốn giới thiệu hắn tham gia khảo thí học viện Thanh Loan? Thiếu nữ thanh tú cũng im lặng một hồi, hỏi: - Tại sao? - Cũng là một chuyện cười thôi, ta nhớ khi ta còn bé thì tổ phụ hay kể chuyện người kia cho ta xem. Ta nhớ rằng khi trời đang quang đãng không mưa, người kia lại thường xuyên la lên: gió bắt đầu thổi rồi, trời gần mưa đấy, mọi người nhanh nhanh lấy đồ vào... Giọng nói người con gái trong buồng xe trở nên nhẹ nhàng, tựa như đang nhớ lại những hồi ức vui vẻ, miệng cũng nở một nụ cười. - Là Trương viện trưởng sao? Thiếu nữ thanh tú không quay đầu lại, nhưng rõ ràng bờ vai nàng ta hơn run lên một chút. - Trừ ngài ra còn ai có tư cách làm cho tổ phụ suốt ngày nói liên tục? Nói tới đây, giọng nói người này lại trở nên lạnh lẽo: - Khi gặp Lý Tây Bình, ngươi thuận tiện nói y lo liệu Trương Trấn Đông, chỉ là một tên tổng trấn xuất thân thứ dân, sao lại có đến bảy căn nhà? Cho hắn tới Long Xà cốc biên quân ba năm, nếu như sau ba năm còn sống trở về, trả cho hắn ba căn nhà. - Có dặn dò y thêm gì nữa không? Thiếu nữ thanh tú gật đầu, nhẹ nhàng vung roi lên. - Lý Tây Bình cũng ở biên quân sáu năm, làm Lăng đốc* hơn mười ba năm, càng già càng dối trá, hắn thông minh hơn những gì ngươi nghĩ đấy, không cần phải nói thêm gì nữa. Người con gái bên trong xe ngựa cười lạnh một tiếng, nhưng dường như sau câu nói vừa rồi nàng ta lại nghĩ tới điều gì đó rất bình thường, nên thản nhiên nói: - Dặn dò hắn thêm việc này, ta không muốn những người khác biết Lâm nhị thiếu gia này do ta tiến cử. .... Bánh xe nhẹ nhàng chuyển động trên con đường đầy đá vụn, mấy đứa nhỏ đang chơi đùa trong khu rừng dương lá vàng bên cạnh trấn Lộc Lâm thấy vậy liền ngừng trò chơi lại, tò mò nhìn chiếc xe ngựa từ từ ra khỏi trấn Lộc Lâm, đi qua một sườn đất nho nhỏ rồi biến mất khỏi tầm mắt chúng. - Thì ra...thế giới này thật sự có cao thủ... Lâm Tịch vẫn đứng dưới cổng trấn, lúc này sắc mặt vị Lâm nhị thiếu gia nổi tiếng có chút kỳ lạ, thỉnh thoảng lại dùng tay vuốt vuốt trán mình, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. - Cũng đến lúc rồi. Bỗng nhiên hắn chấn chỉnh thân hình, kéo trường sam mình lên tạo thành một cái túi, rồi ngẩng đầu nhìn chăm chú cổng trấn. "Rắc" Ngay lúc hắn vừa làm xong động tác kỳ quái này, sắc trời vừa rồi còn quang đãng bỗng nhiên mưa rồi, một cây cỏ non quật cường trong những khe đá liền vươn ra đón mưa. Cùng lúc đó, trên mái cổng hình cong vốn không có gì khác lạ một xà ngang trong đó đột nhiên phát ra tiếng vang rất nhỏ, rồi cây xà ngang đó đổ nghiêng xuống. Những tiếng kêu to dồn dập của chim non vang lên, Lâm Tịch thuận thế lấy cái túi được làm tạm từ vạt áo bước nhanh ra đỡ lấy. Cái túi áo của gã lúc này giống như được làm từ cỏ rơm mềm mại vậy, nhẹ nhàng đón lấy được nguyên tổ chim có hai chú chim non đó. Gã nhất thời hứng khởi nở nụ cười rất tươi, làm cho buổi sáng ở trấn Lộc Lâm này cũng trở nên đẹp hơn. Hình ảnh lúc sau là một người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi hai tay đang cầm một cái tổ chim làm bằng cỏ khô chạy trên con đường đầy đá vụn, tiếp đó chạy qua một con phố được lát bằng những phiến đá bóng loáng do sức mạnh thời gian mài nhẵn, hắn vừa chạy nhanh vừa cười cười. - Ái chà, chạy chậm lại một chút, coi chừng té ngã bể đầu đấy. - Hình như là Lâm nhị thiếu gia...đã lớn vậy rồi mà còn ôm tổ chim. - Ha ha, thật là lạ nha, lớn rồi còn muốn chơi chim sao. Vừa nghe thấy thẩm thẩm cao lớn mập mạp bên hồ nước nói hai chữ "chơi chim", Lâm Tịch tuy nổi cả da gà lên nhưng vẫn tiếp tục chạy, hắn chạy tới trước một tiểu viện có hai con sư tử đá đằng trước ở phía bắc trấn Lộc Lâm mới ngừng lại. Sau khi thở dốc một hồi, người thiếu niên này liền ưỡn ngực lên rồi đẩy cánh cổng màu đỏ tiểu viện này ra, bộ dáng hắn lúc này giống như một tướng quân vừa thắng trận trở về, đắc ý kiêu ngạo hô to: - Lão muội, mau ra đây xem một chút, huynh có quà cho muội này. - Lão ca, cái gì a? Sau âm thanh vui mừng con nít bập bẹ ấy, một bé gái thân người nhỏ nhắn từ một gian phòng trong tiểu viện vội chạy ra. Đây là một bé gái mười hai tuổi rất khả ái, lông mày như tranh vẽ, mái tóc phía sau được bết lại thành đuôi ngựa, hai mắt trong veo thánh thiện, điểm đáng yêu nhất là trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ấy lại có vài vết mực, làm cho người nhìn thấy phải bật cười không thôi. - A...chim nhỏ! A! Hai con chim nhỏ! Mới nhìn thoáng qua thôi, bé gái xinh đẹp khả ái này đã đứng sững ra, sau đó như choàng tỉnh lại từ trong giấc mộng, cao hứng hét lớn. - Lâm Tịch! Một người phụ nữ khuôn mặt thể hiện sự lo lắng và có chút tức giận từ sau viện bước nhanh ra. Người này có nét giống bé gái và Lâm Tịch, mặc dù ngay khóe mắt đã có nếp nhăn, nhưng ở những địa phương như trấn Lộc Lâm này thì đây lại là biểu hiện của người thành thục. - Mụ mụ, đây là ổ chim rớt từ cổng mưa thuận gió hòa xuống, con không có trèo lên cao rồi lấy xuống đâu. Nếu như làm vậy, quần áo của con đã hỏng hết rồi. Vừa nhìn thấy người phụ nữ này, Lâm Tịch liền le lưỡi rồi nhanh chóng giải thích. Người phụ nữ này nhìn thoáng qua quần áo Lâm Tịch một chút, khuôn mặt vốn hơi giận dữ cũng hiền hòa lại. Thật ra bà cũng hiểu rằng sau lần bị phong hàn đó, trừ việc thỉnh thoảng có nói mê sảng thì đứa con trai này chưa từng làm bà phải lo lắng. - Đừng có ôm nó nhiều như vậy, con đi rửa mặt đi, lát nữa ta sẽ nói con cách chăm sóc. - A, mụ mụ, mụ mụ thật tốt quá! Cô bé xinh đẹp khả ái nhất thời vui mừng đến nỗi nhảy lên cao. .... - Lão ca, vừa lúc có hai con chim, hay gọi một con là Lâm Tịch, con kia là Lâm Thiên đi. - Ách...lão muội, sao lại tự gọi mình là chim? Muội nói như vậy có khác gì chửi mình là người chim chứ? Sáng sớm ở trấn Lộc lâm, trong một tiểu viện yên tĩnh, một người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi với một bé gái trắng trẻo dễ thương đang ngẩng đầu lên, nhập thần nhìn tổ chim non trong rổ trúc được đặt dưới bệ cửa sổ, vừa cười vừa nói. Trong cái rổ trúc đó có hai chú chim non đã ăn no, xòe lông nằm nghỉ ngơi. Ở gian phòng bên cạnh, một người phụ nữ xinh đẹp vùa dọn dẹp bàn giấy và bút mực gần cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn sang người thiếu niên và bé gái đang cười cười nói nói kia. ~~o0 0o~~ *Lăng đốc: cụm từ này sẽ được giải nghĩa ở những chương sau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang